Đợi đến khi chủ quán vui vẻ bưng ra những bát mì Thanh Châu vừa nấu xong,
sắc mặt hắn chợt biến đổi, bởi hắn sững sờ trông thấy đám quân lính đang vây đánh hai ba người đi đường ở ven đường.
Nắm đấm to như nồi đất của đám quân lính không ngừng giáng xuống, đánh cho đối phương liên tục kêu la cầu xin.
Cảnh tượng này khiến chủ quán sợ hãi, vội vàng hỏi vị tướng lĩnh cầm đầu:
“Quân gia, đây, đây là?”
Vị tướng lĩnh ngoảnh lại nhìn rồi nói với chủ quán:
“Chủ quán không cần bận tâm.”
Chủ quán vốn muốn dĩ hòa vi quý, dù sao hắn cũng không thể trêu chọc vào người trong quân ngũ.
Nhưng vừa nghĩ đến ban ngày mình được một vị Hoạt Phật ban cho thiện duyên, sao đến tối lại có thể quên gốc gác như vậy?
Thế là hắn cắn răng nói:
“Quân gia, những bát mì này cứ xem như tiểu điếm kính dâng chư vị, vậy nên, ngài hãy bảo mấy vị kia nương tay đi!”
Tướng lĩnh thở dài một tiếng:
“Lòng tốt chưa chắc đã là chuyện tốt đâu, chủ quán!”
Chủ quán bưng khay cầu khẩn:
“Mấy người này chẳng qua chỉ là khách qua đường, giờ trống đóng cổng thành đã điểm, ngay cả Thanh Châu thành cũng không vào được, có xấu xa thì xấu xa được đến đâu chứ?”
“Thôi được, nếu chủ quán ngươi đã cầu tình, vậy thì bỏ qua đi.”
Vị tướng lĩnh lắc đầu rồi vẫy tay với mấy quân lính kia:
“Được rồi, tha cho bọn chúng một mạng. Lại đây ăn mì, ăn xong chúng ta còn phải lên đường.”
Mấy quân lính lập tức dừng tay, trước khi đi còn giơ nắm đấm thị uy với mấy người đi đường kia.
Khiến đối phương sợ hãi, vội vàng túm tụm lại co rúm về phía sau.
Chủ quán nhìn tất cả những điều này, nhưng luôn cảm thấy có gì đó không đúng.
Tuy nhiên, so với những chuyện đó, rõ ràng đám quân gia này quan trọng hơn, nên sau khi bưng mì đến cho từng người, hắn cẩn thận đứng một bên hầu hạ.
Nhìn một lúc, chủ quán lại vội vàng khom người cười nói:
“Aiya, suýt nữa thì quên thắp đèn cho các quân gia, ta đi thắp ngay đây.”
Đây vốn là lòng tốt, nhưng lại nghe thấy vị tướng lĩnh kia đột nhiên hô lên:
“Không được!”
“Sao, sao vậy, quân gia?”
Tướng lĩnh có ý muốn giải thích, nhưng sau khi nhìn chủ quán vẫn bình an đứng trong ánh đèn, y lại nuốt lời muốn nói vào bụng, chỉ nói qua loa một câu:
“Ngươi không cần bận tâm, cứ như vậy là được. Ngươi cũng không cần tiến lên nữa, cứ đứng ở đó là được. Không thì vào trong nhà ngồi cũng được.”
Chủ quán càng thêm kỳ lạ, nhưng vẫn không dám hỏi.
Chỉ có thể cười gượng gật đầu.
Đợi đến khi đám quân lính này ăn xong,
vị tướng lĩnh cầm đầu mới gọi các huynh đệ của mình, mỗi người lục lọi trên người một hồi, mới miễn cưỡng gom được hơn mười đồng xu.
Bọn họ không tiến lên, chỉ để vị tướng lĩnh kia lần lượt xếp tiền lên mặt bàn.
“Chủ quán, thật có lỗi, chúng ta chỉ có bấy nhiêu đây.”
Chủ quán vội vàng nói:
“Quân gia, ngài xem ngài nói gì vậy, ta chẳng phải đã nói rồi sao, những thứ này đều là tiểu điếm kính dâng chư vị!”
Tướng lĩnh lắc đầu nói:
“Hoàn thành một tâm nguyện, tự nhiên phải có thù lao, không có chuyện ăn không của ai.”
Nói xong liền đứng dậy muốn rời đi.
Những quân lính còn lại cũng vậy, nhưng khi vị tướng lĩnh liếc nhìn mấy kẻ vẫn còn co rúm bên vệ đường,
y vẫn không nhịn được dặn dò chủ quán:
“Chủ quán, ta đã nhìn rõ rồi, ngươi là người thiện lương được Phật quang chiếu rọi, được Phật pháp dạy bảo. Bởi vậy chúng ta mới gặp nhau. Chuyện này vốn không nên, nhưng đã thực sự gặp rồi, ta tuy không tiện nói nhiều e rằng sẽ dọa ngươi sợ, nhưng vẫn phải dặn dò ngươi vài câu.”
Y chỉ vào mấy người đi đường đang co rúm thành một đống nói:
“Mấy tên kia đã bị chúng ta xử lý rồi, bọn chúng không dám đến gần đâu, ngươi cũng đừng bận tâm đến bọn chúng, cứ thế về phòng nghỉ ngơi là được.”
“Lời chỉ có bấy nhiêu, ngươi nhất định phải nhớ kỹ, nếu không coi chừng bị dọa vỡ mật đấy!”
Chủ quán không hiểu vì sao, chỉ có thể ngơ ngác gật đầu.
Đám quân lính cũng không nói thêm gì nữa, chỉ lặng lẽ rời đi.
Không đốt đuốc, cứ thế đi về phía Thanh Châu trong màn đêm sâu thẳm.
“Lạ, thật lạ.”
Lẩm bẩm hai câu, chủ quán lắc đầu tiến lên thu lại hơn mười đồng xu kia.
Chút tiền này so với bao nhiêu bát mì kia, dĩ nhiên là không đủ, nhưng quân gia đã chịu trả tiền, còn mong gì hơn nữa?
Ít nhất cũng không bị đánh cho một trận tơi bời như mấy kẻ đi đường xui xẻo kia.
Nhưng khi ánh mắt hắn rơi xuống mấy người đi đường vẫn còn co rúm trên mặt đất,
chủ quán lại không đành lòng vẫy tay nói:
“Lại đây, lại đây, tất cả qua đây ngồi đi. Ta không lấy tiền, nhân lúc bếp lửa còn cháy, ta sẽ nấu cho các ngươi thêm một bát mì.”
Mấy người đi đường kia nhìn nhau, không thể tin nổi mà hỏi:
“Ngươi thật sự cho chúng ta qua đó à?”
“Đương nhiên rồi, các ngươi còn sợ sao? Sợ cái gì chứ, đám quân gia kia đi cả rồi!”
Câu nói “đám quân gia kia đi cả rồi” lập tức khiến lá gan của bọn chúng lớn hơn.
Thế là chúng lũ lượt tiến lên, sau khi người đầu tiên cẩn thận ngồi xuống ghế, thấy quả thật không có chuyện gì, tất cả đều nở một nụ cười quỷ dị khiến chủ quán cảm thấy khó chịu vô cùng.
“Chủ quán, lên món, lên món!”
“Hầy, các ngươi... Thôi bỏ đi.”
Chủ quán vốn định nói bọn chúng có phần không biết điều, nhưng nghĩ lại cảnh chúng bị đánh thê thảm lúc trước, hắn lại nuốt lời vào trong.



